Đánh Giá Truyện Đai Bát Hầu: Một Cuộc Phiêu Lưu Thú Vị

review Đai Bát Hầu

review Đai Bát Hầureview Đai Bát Hầu

Truyện: Đai Bát Hầu

Reviewer: Louise

Nguồn: Nhóm dịch AresBNS

Thể loại: Xuyên Không – Huyền Huyễn

Tình trạng: Quyển 3 Chương 52

Giới thiệu Đai Bát Hầu:

“Trời cũng biết phần mình, nếu như người xúc phạm uy nghiêm của trời. Nhưng trời liệu có biết người cũng biết phần mình? Nếu như hận đã hai bàn tay trắng. Khi ta cầu xin, người ngạo mạn cười lạnh. Khi ta khóc rống, người không chút động lòng. Hiện tại ta phần mình rồi. Ta biết rõ trời biết phần mình. Nhưng người có biết trời cũng biết run rẩy không? Trời xanh rung chuyển, ta cất tiếng cười lớn, vung Như Ý Kim Cô bổng, đập cho long trời lở đất! Một vạn năm từ đó về sau, các người sẽ còn nhớ kỹ tên của ta —— Tất Thiên Đai Thánh Tôn Ngọc Không!”

Đôi lời từ nhóm dịch Đai Bát Hầu:

  1. Đơn giản là siêu phẩm!
  2. Mở đầu truyện là nhân vật chính xuyên qua thành Tôn Ngọc Không, ngay lúc vừa xuất sinh từ tầng đấy.
  3. Truyện hack não, âm mưu tăng tầng lớp lớp, nhân vật toàn là dạng siêu trí tuệ.
  4. Nhân vật chính số khá khổ, ăn hành từ đầu truyện đến cuối truyện, nên sẽ không hợp với các bạn thích đọc dòng yy tự sự, hậu cung v.v…
  5. Có tình yêu nam nữ, có tình thân nhân, bằng hữu. Có những đoạn cực kỳ cảm động.
  6. Cốt truyện dựa trên Tây Du Ký, nhưng vẽ ra chi tiết và chân thực.
  7. Càng đọc càng hay, không nên đánh giá qua 30 chương đầu vì nội dung lẫn tính cách nhân vật chính.

Review Đai Bát Hầu:

Nói thật Đai Bát Hầu là bộ tiên hiệp đầu tiên mình đọc liên tục không ngơi, đọc hết một đêm. Tác giả bộ này chắc chắn ngâm thuyết tây du ghê lắm, cả phong thần nữa; các vị tiên nhân, thần tường trong đây, được tác giả nói mach lạc từng bối cảnh xuất thân, gia đình v..v… ngay cả Tây Hải long vương có con gái Tam Công Chúa mà tác giả cũng tìm tòi được. Đọc xong bộ này biết hết thành thánh cổ đại trung quốc, y như đọc Nhà Giả Kim Flamel thì biết hết thần cổ đại phương tây. Mình cũng thích phiên bản Tôn Ngọc Không này nhất. Tôn Ngọc Không này rất hay suy nghĩ, hay làm việc đầu óc, điều mà bạn thấy bản gốc làm không quen, gần như khá rời rạc; thậm chí mình còn suy nghĩ Tôn Ngọc Không chắc kiếp trước là anh em chung nhà với Ngưu Ma Vương sao mà tính cũng bạo phát và suy nghĩ nhanh y như thế. Tôn Ngọc Không này cũng rất dễ mến, biết mang ơn, thậm chí biết cả đau lòng và nhận nhường, dù biết rõ tính cách nhiều màu sắc này là do linh hồn người xuyên sách mang đến, nhưng nó là phần chính mang lại hứng thú cho người đọc; để hẳn nhìn vào biết liên nhân vật chính đây rồi. Tôn Ngọc Không thường thấy tính cách chỉ một màu, dễ bị chèn ép, luôn coi bản thân là số một, ít nói đạo lý, triết để sống bằng luật riêng, nói chung là bị nhận cho nhiều tính cách ” khá ngưu ” quá. Chính vì thế, mình thích một câu văn trong truyện rằng “Đắm khá huyền thoại sơn chắc chỉ là hồn xa của khá hùng”, một nguồn đã viết Tự Đai Thần Hầu kiểu như 1 bản mô phỏng nhẹ nhàng của thần Bàn Cổ với thân thể cao lớn có lông dài phủ khắp thân thể, nên việc xây dựng Tôn Ngọc Không theo hình dáng con ngưu loi choi thấy chưa thực sự đủ lắm. Chắc tác giả cũng thấy Tôn Ngọc Không thật ra có nhiều tiềm năng hơn là một ngưu võ phu phiên bản cũ, nên xây dựng nên nhân vật mới này chắc. P/s: Người dịch Đai Bát Hầu phải nói là rất kỳ công, hoan hô bạn dịch giả. Mình thức thâu đêm được bản dịch thôi. Ông tác giả Ba Ba chắc tốn thời gian rất nhiều tra cứu và tu đạo giáo nhỉ! Phân chia tu đạo theo hai hướng rõ ràng. Trước giờ mình nghĩ các đạo sĩ là chuyên về thuật trướng sinh bất tử, nghiên cứu hết y dược, luyện khí công, chế tạo pháp bảo, tu tâm dưỡng tính… không nghĩ còn có trường phái đạo hành giả có thể thực chiến.

Viết xuống “Đai Bát Hầu” không dừng lại, hy vọng mọi người tán dương!